Vậy là phân nửa năm 2019 đã trôi qua và chỉ còn 6 tháng nửa sẽ đến ngày kỷ niệm 10 năm Anh và Em gặp nhau lần đầu. Năm đó anh 31 và em 20, nay thì anh 41 còn em 30 tuổi. 10 năm là một chặn đường dài, tụi mình sắp đi được hết đoạn đường đó và sẽ chuẩn bị cho chặn đường 10 năm kế tiếp.
Anh và Venus đang ở nhà của chiều nắng đẹp chủ Nhật. Là ngày nghĩ của 2 cha con nhưng là ngày đi làm của em. Ngồi đây ở phòng khách và nhìn ra cửa sổ Anh cảm thấy giai đoạn của hiện tại là thời gian gia đình mình đang trong bình an. Venus con nay cao lớn và rất dể thương. Có Venus là một niềm hạnh phúc và là tiếng cười nhộn nhịp trong cuộc sống hàng ngày của tụi mình. Hy vọng năm tới mình sẽ có thêm đứa con thứ nhì và dù trai hay gái, nhất định tụi mình sẽ nhân đôi niềm vui.
Cuộc sống đang đem lại sự bình an cho anh sau nhiều năm mang nặng thử thách, đắng đo, lo lắng và buồn bực. 10 năm qua anh phải chịu nhiều lo lắng và buồn khổ, nào là đến từ gia đình, bạn bè, công việc, tiền bạc mà có ai hiểu cho Anh đâu. Thôi thì mọi thứ đang trôi qua hoặc Anh đã mạnh dạng và quyết đoán hơn ở từng khía cạnh. Anh nhận ra có nhiều vấn đề không cần phải giải thích cho bất cứ ai, chỉ cần sống sao để bình an là mục đích đến của mình. Rồi đây, thời gian sẽ có câu trã lời cho mọi điều Anh từng muốn nói nhưng thì những nổi buồn trách móc sẽ biến tang mà thôi.
Tháng 5 vừa rồi Má và Cháu gái có bay qua mình chơi. 10 ngày có Má bên này thật hạnh phúc và vui nhộn. Má khó tánh nhưng mỗi ngày mỗi lớn tuổi để nhận ra niềm vui và con cháu là những gì Má quan tâm. Má thích nhà mình lắm, mình cũng mong muốn Má qua sống với mình nhưng thời tiết bên này không thích hợp với Má. Má lại lo bên này mỗi ngày tụi mình đi làm thì Má ở nhà không có người Việt hàng xóm hoặc quen biết ai, điều đó sẽ làm Má buồn và khổ. Thôi thì tụi mình ráng cố gắng làm thêm vài năm nửa rồi có gì Anh kiếm việc nào đó bên Cali rồi kéo nhau về. Sống gần Má và các chị cháu cũng là điều 2 đứa mình thích và ao ước hàng ngày.